1055. Chủ nghĩa bành trướng ‘năm ngón tay’ của Đảng Cộng sản Trung Quốc

NTD Việt Nam/ Project Syndicate

Thiện Nhân • 16:45, 25/07/20

Tây Tạng là chìa khóa cho các yêu sách lãnh thổ của Trung Quốc tại khu vực Hy Mã Lạp Sơn – và không chỉ vì địa lý. Chừng nào Đảng Cộng sản Trung Quốc – và đặc biệt là Chủ tịch theo chủ nghĩa xét lại của Trung Quốc, Tập Cận Bình – nắm giữ độc quyền về quyền lực, không một nước láng giềng nào được an toàn.

Khi mà thế giới vật lộn đối phó với đại dịch COVID-19 xuất xứ từ Trung Quốc, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đang theo đuổi tham vọng thống trị khu vực của mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Từ dãy Hy Mã Lạp Sơn đến Hong Kong và từ Tây Tạng đến vùng biển phía Nam và Đông Trung Quốc, Tập dường như đang tiếp tục thực hiện những gì mà Mao Trạch Đông chưa hoàn tất, không nao núng trước sự trừng phạt của quốc tế.

Sự tương đồng giữa Tập và những kẻ chuyên chế trong quá khứ là điều rất rõ ràng. Ông ta đã giám sát, chỉ đạo đàn áp tàn bạo giới bất đồng chính kiến, dùng bạo lực áp đặt sự chấm dứt thỏa thuận “một quốc gia, hai chế độ” với Hong Kong, lấp đầy các trại tập trung và các trung tâm giam giữ bằng người Duy Ngô Nhĩ và những người Hồi giáo khác tại tỉnh Tân Cương, tiếp tục chính sách đàn áp người tu luyện Pháp Luân Công, cộng đồng Thiên Chúa giáo và đặt nền tảng để duy trì vị trí chủ tịch nước suốt đời.

Theo cố vấn an ninh quốc gia Hoa Kỳ Robert O’Brien, “Tập tự coi mình là người kế vị của Joseph Stalin”. Nhiều người khác đã so sánh Tập với Adolf Hitler, thậm chí còn đặt ra biệt danh là “Xitler”. Nhưng hình mẫu đó phải là Mao – người cha sáng lập của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, và là tay đồ tể hung bạo nhất thế kỷ XX – người mà Tập noi theo.

Để bắt đầu, Tập đã nuôi dưỡng một giáo phái theo tư tưởng và nhân cách kiểu Mao. Năm 2017, Đảng Cộng sản Trung Quốc đã ghi nhận trong hiến pháp của mình một học thuyết chính trị mới: “Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội mang màu sắc Trung Quốc cho một kỷ nguyên mới”. Hệ tư tưởng được lấy cảm hứng từ Lenin, Stalin và Mao, nhưng việc đưa nó vào hiến pháp của ĐCSTQ khiến Tập trở thành nhà lãnh đạo thứ ba của Trung Quốc – sau Mao và kiến ​​trúc sư hiện đại hóa của Trung Quốc, Đặng Tiểu Bình – được đề cập trong tài liệu. Tháng 12 năm ngoái, ĐCSTQ cũng đã trao cho Tập một danh hiệu mới: renmin lingxiu, hay “lãnh đạo của người dân” – một tên hiệu liên quan đến Mao.

Bây giờ, Tập đang nỗ lực để hoàn thành tầm nhìn bành trướng của Mao. Trung Quốc của Mao sáp nhập với Tân Cương và Tây Tạng, nhiều hơn gấp đôi lãnh thổ của đất nước và biến nó thành quốc gia lớn thứ tư theo khu vực. Việc sáp nhập Tây Tạng giàu tài nguyên, đặc biệt, đại diện cho một trong những phát triển địa chính trị sâu rộng nhất trong lịch sử sau Thế chiến II, không chỉ bởi vì nó mang lại cho Trung Quốc biên giới chung với Ấn Độ, Nepal, Bhutan và cực bắc Myanmar.

Trên thực tế, Mao coi Tây Tạng là lòng bàn tay phải của Trung Quốc, với năm ngón tay – Nepal, Bhutan và ba vùng lãnh thổ Ấn Độ Ladakh, Sikkim và Arunachal Pradesh – mà Trung Quốc cũng có ý định “giải phóng”. Cuộc chiến năm 1962 của Mao chống lại Ấn Độ đã giúp Trung Quốc giành được nhiều lãnh thổ hơn ở Ladakh, sau khi nước này trước đó đã chiếm được một vùng đất cỡ Thụy Sĩ, khu vực Aksai Chin.

Tháng Tư và tháng Năm vừa qua, Tập đã cho Quân đội Giải phóng Nhân dân thực hiện một loạt các cuộc xâm nhập được phối hợp chặt chẽ vào Ladakh, với các lực lượng xâm nhập đang thiết lập các công sự kiên cố. Sau đó, ông ta đã triển khai hàng chục ngàn binh sĩ dọc theo Đường kiểm soát thực tế (LAC) đang tranh chấp với Ladakh, Sikkim và Arunachal Pradesh.

“Hành động cực kỳ hung hăng” này, theo như Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ Mike Pompeo gọi nó, đã dẫn đến các cuộc đụng độ đẫm máu ở Ladakh vào ngày 15 tháng 6, khiến 20 binh sĩ Ấn Độ và một số binh sĩ Trung Quốc không xác định, thiệt mạng. (Cơ quan tình báo Mỹ tin rằng Trung Quốc phải chịu thương vong hơn Ấn Độ, nhưng trong khi Ấn Độ đã vinh danh những binh sĩ ngã xuống là anh hùng liệt sĩ, thì Trung Quốc đã từ chối công nhận sự hy sinh của các binh sĩ bên mình). Mặc dù tiếp tục có các nỗ lực song phương nhằm ngừng chiến, nỗi ám ảnh và khả năng về cuộc đụng độ tiếp theo hoặc một cuộc chiến tranh thực sự vẫn tiếp tục để ngỏ.

ĐCSTQ đã không quên hai ngón tay còn lại, Bhutan và Nepal. Ngay khi Trung Quốc và Ấn Độ bắt đầu rút quân khỏi địa điểm xảy ra đụng độ ngày 15 tháng 6, Bắc Kinh đã mở một mặt trận khác trong nỗ lực mở rộng lãnh thổ, khẳng định yêu sách mới ở Bhutan.

Vào năm 2017, Trung Quốc đã chiếm Cao nguyên Doklam – tại ngã tư Tây Tạng, Sikkim và Bhutan, và đưa ra yêu sách sau đó – sau cuộc đình chiến quân sự kéo dài 73 ngày với Ấn Độ, người bảo lãnh thực tế cho an ninh của Bhutan. Giờ đây, Trung Quốc đang đặt ra yêu sách cho 11% lãnh thổ của vương quốc nhỏ bé này, trong một khu vực chỉ có thể được truy cập thông qua Arunachal Pradesh (mà bản đồ Trung Quốc đã thể hiện là một phần của Trung Quốc). Do đó, động thái này đã đồng thời thúc đẩy nỗ lực của Tập chống lại hai trong số năm ngón tay.

“Ngón tay” thứ năm, Nepal, đã trôi dạt khỏi Ấn Độ và về phía Trung Quốc kể từ khi nó nằm dưới sự cai trị của chế độ cộng sản cách đây hai năm rưỡi. Thật vậy, Trung Quốc đã hỗ trợ chiến thắng của phe cộng sản Nepal, bao gồm bằng cách thống nhất các phe phái đối địch và tài trợ cho chiến dịch bầu cử của họ. Kể từ đó, Trung Quốc đã công khai can thiệp vào nền chính trị bất ổn của nước này, để giữ cho đảng cầm quyền được nguyên vẹn, với đại sứ của mình hành động như thể là thủ lĩnh của Nepal.

Nhưng việc Nepal thuận theo quỹ đạo chiến lược của Trung Quốc đã không có tác dụng bảo vệ Nepal khỏi sự thống trị về lãnh thổ của Trung Quốc. Tháng trước, một báo cáo của bộ nông nghiệp Nepal bị rò rỉ cảnh báo rằng các dự án phát triển đường bộ khổng lồ của Trung Quốc đã mở rộng ranh giới của Trung Quốc sang các lãnh thổ phía bắc của Nepal và thay đổi dòng sông.

Tất nhiên, thay đổi bản đồ đường thủy của châu Á không có gì mới đối với Trung Quốc. Tây Tạng là điểm khởi đầu của mười hệ thống sông lớn của châu Á. Điều này đã tạo điều kiện cho Trung Quốc trỗi dậy như một bá chủ thủy điện có một không hai trong lịch sử hiện đại. Ngày nay, các siêu đập lớn do Trung Quốc xây dựng gần biên giới của Cao nguyên Tây Tạng mang lại cho đất nước đòn bẩy đối với các nước hạ lưu.

Như phép ẩn dụ chỉ ra, Tây Tạng là chìa khóa cho các yêu sách lãnh thổ của Trung Quốc ở khu vực Hy Mã Lạp Sơn – và không chỉ vì địa lý. Trung Quốc không thể yêu cầu chủ quyền năm ngón tay trên cơ sở liên quan đến dòng máu tộc Hán-Trung. Thay vào đó, nó chỉ ra các liên kết giáo hội hoặc giáo hội Tây Tạng, mặc dù Tây Tạng chỉ là một phần của Trung Quốc khi chính Trung Quốc đã bị chinh phục bởi những người bên ngoài như Mông Cổ và Mãn Châu. Yêu sách hiện tại của Trung Quốc không gì khác hơn là đoạt lấy lãnh thổ bằng sức mạnh (và tài nguyên).

Nói cách khác, chiến lược năm ngón tay, cùng với chủ nghĩa bành trướng của Trung Quốc ở nơi khác, tất cả là nhằm duy trì chế độ chuyên chế lâu dài nhất thế giới. Chừng nào ĐCSTQ – và đặc biệt là ông Tập – người theo chủ nghĩa xét lại – nắm giữ độc quyền về quyền lực, không một nước láng giềng nào của Trung Quốc sẽ an toàn.


Liên quan:

12 comments

  1. Whoa, đọc được 1 câu phản ảnh 1 tư di khá đặc khệt của chí thấc xã hụi chủ nghĩa . WTF you expect, rite?

    “Đi với TQ mất Nước còn Đảng ư? – Mất tất cả: mất nước, mất dân, mất Đảng, mất cả quốc kỳ, quốc ca. Mất nước có nghĩa là “nhập Trung”, khi đã nhập Trung thì 2 chữ Việt Nam sau những danh xưng, danh hiệu không còn tồn tại, ngay cả ngôi sao cờ Việt Nam cũng sẽ hòa nhập vào tóp nhỏ cờ TQ. Khi Đảng CSVN nhập vào Đảng CSTQ thì nó không còn là nó”

    Mất 2 chữ Việt Nam, đ/v những người Cộng Sản chân chính hoàn toàn là 1 trong những mất mát đã được tính toán trước & có thể chịu đựng được . Nhất là đ/v những cán bộ thời kháng chiến chống Mỹ . Những người này xem Việt Cộng, aka Cộng Sản Việt Nam, là 1 điều xỉ nhục, lăng mạ, trong khi đó tặng nhau tiến “Cộng Sản chân chính” để tỏ lòng kính trọng . Có nghĩa Cộng Sản, đ/v họ, là cao quý, nhưng vác 2 chữ Việt Nam vô thì biến thành nhục mạ ngay tức khắc . Trong chiện này níu 2 đảng sáp nhập Đảng Cộng Sản chân chính thì còn, chỉ mất Đảng Việt Cộng .

    Cờ Đảng hoàn toàn giống nhau . Cờ nước thì hơi khác 1 tẹo . Nhưng như Trương Thái Du đã lập luận khi thiếu nhi nhà mềnh đem cờ 6 sao ra đón Chủ tịch Tập Cận Bình, rằng thì là mà trong 6 cái sao đó, Việt Nam là cái sao to, trong khi Trung Quốc là cái sao bé . Rất lô dít, hơn cả tạp nham lựt khoe . Về mỹ thuật thì cờ 6 sao nhìn vui mắt hơn, đoàn kết đại dân tộc hơn “ngôi sao cô đơn”. Níu phiền thì đồng chí nào bên Đức đề nghị hình thức Liên Bang . Bang Texas ở Mỹ mệnh danh là ngôi sao cô đơn . Ở những nơi công cộng có thể treo 2 lá cờ . Dân thì ở đâu vưỡn ở đó . Trí thức nhà mềnh sẽ kêu gọi mọi người ở lại xây dựng đất nước như Hình Tứn Mẽm làm hồi zải fóng 30-4. Và mỗi năm đến ngày thống nhứt đất nước, các bác trí thức lại kêu gọi hòa giải hòa hợp . Có nghĩa không sợ mất dân .

    Quốc ca thì có bài nhạc mới . Nhạc bây giờ thay ngôi đổi vị như chong chóng, hàng ngày lại có bài mới ra đời . Bài quấc ca Cộng Sản từ đời tám hoánh nào, tới giờ ai là người Việt nghe tới cũng hoặc sởn da gà, hoặc ớn chè đậu .

    Chiện hết thỏ thì làm nồi rựa mận nói dễ làm khó . Dân Việt vốn cứng đầu . Thấy Đảng ta bị người lạ khinh rẻ sẽ bức xúc . Hổng tin ? Đọc Lê Học Lãnh Vân thì biết . Có nghĩa Đảng của Đảng ta rất cần Đảng ta, nhất là trong thời kỳ quá độ hòa hợp dân tộc . Theo tớ phải ít nhất 50 năm nữa thì chiện hòa hợp dân tộc mới có thể xảy ra trên thượng tầng . Mỗi lần đi họp đại hội Đảng, các bác lên tới tận Bắc Kinh, thích quá rùi còn gì! Có nghĩa ngay cả sau khi 2 đảng sáp nhập, Đảng Cộng Sản chân chính trở thành 1 thứ tốt hơn bản cũ . Hiện giờ Đảng các bác là Đảng Việt Cộng . Sau khi sáp nhập, Đảng các bác thành Đảng Cộng Sản chân chính . Hảo lớ, hảo lớ .

    “Đi với Mỹ còn Nước, mất Đảng ư? – Còn tất cả: Đi với Mỹ còn Nước, còn Dân, còn Đảng, còn Quốc kỳ, Quốc ca. Như đã nói, trong lịch sử, Mỹ không hề lấn chiếm nước người. Vì vậy đi với Mỹ còn tất cả, kể cả Đảng Cộng sản. Bằng chứng là hiện nay Đảng CS vẫn tồn tại ở nhiều nước, có cả ở một số nước lớn Phương Tây. Do uy tín kém, Đảng CS không dám ra tranh cử hoặc ra tranh cử chỉ có thua nên nó bị lu mờ. Mỹ là nước tôn trọng nhân quyền, dân quyền, dân chủ. Đi với Mỹ, Đảng CS vẫn được quyền tồn tại, được quyền cử người ra tranh cử trong các kỳ bầu cử phổ thông đầu phiếu. Nếu đắc cử không được nhơn danh Đảng mà nhơn danh Nhà nước, sắp xếp lại bộ máy cầm quyền quản lý xã hội theo nhiệm kỳ”

    Haha, đúng là Đảng hết thời rùi . Ngay cả đảng viên cũng dụ Đảng hara-kiri kìa Chời . Tớ bôi đen phần ý ngầm . Có nghĩa theo Mỹ thì Đảng Cộng Sản sẽ trở thành con chuột lắt, khe khẽ & kín đáo . Khiêm tốn, nhỏ nhẹ như thía thì quấc kỳ hiện thời có giữ được không ? Hiện giờ 95% phi đảng viên đồng thuận níu Đảng bị đá văng khỏi vị trí quyền lực, chắc chắn quấc kỳ sẽ bị đổi . Lúc đó những người như Đào Tiến Thi sẽ khóc nức nở . Quấc ca thì sẽ chỉ vang lên se sẽ trong 1 góc khuất nào đó . Theo Mỹ mà không thay đổi thể chế thì tồn tại được bao lâu ? Nên nhớ bất kỳ Tổng thống nào cũng xem những chế độ như Việt Nam là 1 đối thủ ngầm . Tư bẩn đã lầm với Trung Quốc có nghĩa Việt Nam hổng thể xài lại mánh khóe của Trung Quốc được nữa rùi . Ngoại trừ với Tổng thống Chum Trời cho .

    Níu cho bầu cử với LHQ giám sát, khả năng thắng của Đảng Cộng Sản là bao nhiêu ? Với bọn con cháu Ngụy rành 6 câu chính trị tranh cử bên này, chúng nó không ra mặt tranh cử lãnh đạo tối cao mà bu quanh 1 cá nhân nào đó có tư duy giống chúng . Cho tranh cử đa đảng rùi Đảng Cộng Sản xài hết những gì thuộc lý tưởng Cộng Sản của Bác Hồ vĩ đạo để tranh cử vs 1 đứa đem hết đồ Ngụy ra . Ai có khả năng thắng cử hơn ? Níu Đảng Cộng Sản dùng lại đồ Ngụy để tranh cử, bên kia cũng chỉ cần cáo buộc Đảng Cộng Sản phản bội ní tưởng của chính mình, rùi lập luận níu trò khốn nạn gì Đảng cũng làm, kể cả phản bội chính mình để thắng cử, khi đạt được quyền lực, còn gì mà Đảng không dám làm, kể cả bán nước ? Và ngay sau khi Đảng Cộng Sản bị văng khỏi vị trí quyền lực, … Tà Là Oạch trước khi giải nghệ có tạo ra 1 diễn đàn sẽ làm gì níu Đảng bị đá văng, it dont look good cho Đảng các bác tẹo nào cả . Có người còn nghĩ tới những cách để không cho phép Đảng Cộng Sản trở lại nắm quyền, có người thì ngay lập tức cho lính tới canh giữ các kho tài liệu, lo Đảng Cộng Sản phi tang . Và việc kế là bạch hóa tất cả mọi chiện . Good the Phúc K(Đ)ing luck chong chiện tái cử với mớ tư liệu bị bạch hóa nhá . Dẹp quấc kỳ, dẹp luôn quấc ca, lăng Bác coi như chỉ là vấn đề thời gian, rùi bao nhiêu thành quả cách mạng, văn học cách mạng, văn hóa cách mạng … đi tàu suốt hết . Rùi bao nhiêu cái con Tự Do zì bạ chỗ nào cũng nhét sẽ bị lôi ra hết, kể cả lão Sán dây. Trí thức Cộng Sản nhà các bác rớt giá không phanh 1 sớm 1 chiều . Sau chiện bạch hóa, ai dám kính trọng nhà các bác ? Trong đám trí thức Cộng Sản nhà các bác, ai chưa nhúng chàm ? Vấn đề là phải đối xử với đám các bác thía lào thui . Níu là tớ, dân chủ nên tớ thả các bác cho mob justice. Người ta treo cổ các bác lên, tớ sẽ như Tổng thống Trump khen họ là những người tốt . Thể theo nhời yêu cầu của các trí thứ như Ngô Bảo Châu, tớ sẽ cho đốt xác Bác Hồ, nhưng ở tư thế nào thì mọi người cứ tưởng tượng ra nhá.

    Muốn đi với Mỹ nữa không ? Chỉ biết rằng đi với Trung Quốc thì chắc chắn Lăng Bác sẽ còn nguyên vẹn . Lăng Bác nguyên vẹn thì mọi thứ not bad. Ít nhất không tệ hơn đi theo Mỹ .

    Đi theo Trung Quốc nước có mất không ? Níu theo tư tưởng Bác Hồ kính yêu, yêu nước là yêu Tổ quấc xã hụi chủ nghĩa . Việt Nam là 1 phần của Tổ quấc xã hụi chủ nghĩa, albeit 1 phần không thể thiếu được, nhưng cũng chỉ là 1 phần . Tức là Việt Nam vưỡn còn đó . Cuối đường Phạm Văn Đồng sẽ là đường Chu Ân Lai . Trung Hoa vô nơi này vẫn thía, lá vẫn xanh trên con đường nhỏ . Có nghĩa Việt Nam không mất đi, mà trở thành rộng lớn hơn . Bao gồm cả Tây Tạng, hiện giờ được xem là 1 cái nôi của văn hóa nhân loại . Tha hồ cho nhân tài đất nước lên đó mà hấp thụ tinh hoa . Rùi Thiểm Tây, Cam Túc … Có thể đi tour Kim Dung, tới thăm tất cả những địa phương trong những cuốn chuyện chưởng làm toàn bộ giới trí thức Việt Nam say đắm tới độ có cả những nhà Kim Dung học . Cái này hổng phải mất nước, mà là được nước .

    Thích

  2. Lâu lắm rùi tạp hý Cộng Sản của anh chàng chiên da đòi xóa bỏ tư tưởng Hồ Chí Minh Đoàn Minh Huấn cũng có 1 bài hay ra phết

    http://www.tapchicongsan.org.vn/web/guest/nghien-cu/-/2018/817029/nhan-dien-mot-so-quan-diem-sai-trai%2C-thu-dich-chong-pha-dang%2C-nha-nuoc-va-cach-mang-nuoc-ta.aspx

    Học viện chính trị tỉnh Hậu Giang, vùng Thành Đồng Tổ Quốc . Với những cán bộ có năng lực dư thía lày, hy vọng đây là 1 luồng tư di mới sẽ trở thành 1 game changer trong cuộc đấu tranh trên mặt trận tư tưởng . Đúng, có (rất) nhiều overkills, nhưng không trách được tinh thần cảnh giác (quá) cao độ trong những cán bộ trẻ nhà mềnh .

    “Kể từ khi chủ nghĩa xã hội ra đời ở Liên Xô đến nay, mục tiêu nhất quán của chủ nghĩa đế quốc là xóa bỏ chủ nghĩa xã hội. Để thực hiện mục tiêu này, các thế lực thù địch, phản động đã không từ một âm mưu, thủ đoạn thâm độc nào, trong đó có “diễn biến hòa bình”

    Tớ chỉ bổ xung là ngôn ngữ của bọn chúng rất thâm độc, không bao giờ gọi đúng tên sự vậy . Phép ẩn dụ Mạc Văn Trang đang được phát triển 1 cách vô tội vạ . Nhưng níu chỉ cần hơi động não sẽ thấy rõ những âm miu thâm độc qua những cách ám chỉ hèn hạ

    “Nepal, đã trôi dạt khỏi Ấn Độ và về phía Trung Quốc kể từ khi nó nằm dưới sự cai trị của chế độ cộng sản cách đây hai năm rưỡi. Thật vậy, Trung Quốc đã hỗ trợ chiến thắng của phe cộng sản Nepal, bao gồm bằng cách thống nhất các phe phái đối địch và tài trợ cho chiến dịch bầu cử của họ. Kể từ đó, Trung Quốc đã công khai can thiệp vào nền chính trị bất ổn của nước này, để giữ cho đảng cầm quyền được nguyên vẹn, với đại sứ của mình hành động như thể là thủ lĩnh của Nepal”

    Hy vọng Đảng của đám Cuồng Đảng Cuồng Trump để ý phần tớ bôi đen . Chỉ khi gắn bó với Trung Quốc, để Trung Quốc tha hồ sờ xoạng, thì đảng cầm quyền mới được nguyên vẹn .

    Thích

Gửi phản hồi cho 1205. Nikkei: Ông Tập và tham vọng nắm quyền “cho đến ngày chết” Hủy trả lời

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.