
Drew Angerer / Reuters
Để thành công ở nước ngoài, người Mỹ cần có sự đồng thuận trong nước
FOREIGN AFFAIRS by Dan Sullivan and Daniel Twining – August 25, 2022
(DAN SULLIVAN là Thượng nghị sĩ Đảng Cộng hòa, bang Alaska, một Đại tá Thủy quân lục chiến (dự bị) và là cựu Trợ lý Ngoại trưởng Hoa Kỳ về các vấn đề kinh tế và kinh doanh. DANIEL TWINING là Chủ tịch của Viện Cộng hòa Quốc tế – IRI).
Ba Sàm lược dịch
Các Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden và Donald Trump không có nhiều quan điểm nhất trí với nhau, nhưng chính quyền của họ đã cùng nhau thực hiện mục tiêu quan trọng nhất trong chính sách đối ngoại của Hoa Kỳ kể từ sau vụ khủng bố 11/9: tập trung vào chiến lược lớn xung quanh sự cạnh tranh có hệ thống với các cường quốc Trung Quốc và Nga.
Lần đầu tiên kể từ khi Liên Xô sụp đổ, Hoa Kỳ có đối thủ thực sự cho vị trí lãnh đạo quốc tế, với khả năng có thể đánh bại các lực lượng Mỹ trong cuộc xung đột quân sự.
Tuy nhiên, việc tiếp cận cơn địa chấn địa chính trị này hoàn toàn như một cuộc cạnh tranh mà nó sẽ không cho thấy một bức tranh tổng thể và sẽ khiến các tổng thống khó thu hút được sự ủng hộ của mọi người đối với việc lựa chọn những chính sách khó khăn, trong một cuộc đấu tranh mang tính thế hệ.
Vậy rốt cuộc, Hoa Kỳ đang cạnh tranh vì điều gì và tại sao?
Một mô tả chính xác hơn về động lực quốc tế mới này, đó là một trong những hành động gây hấn mang tính độc tài, thể hiện rõ ràng trong cuộc xâm lược Ukraine của Nga và trong các mối đe dọa leo thang của Trung Quốc nhằm thâu tóm Đài Loan bằng vũ lực.
Trong gần một thế kỷ qua, các tổng thống Mỹ đã coi châu Á và châu Âu là những đấu trường, mà nếu nằm dưới sự kiểm soát của kẻ thù địch, thì sẽ khiến an ninh quốc gia của Hoa Kỳ gặp nguy hiểm cao độ. Nhiều thế hệ người Mỹ đã chiến đấu và hy sinh để Đông Á và Châu Âu không nằm dưới sự kiểm soát của đế quốc đối thủ của Hoa Kỳ. Cả hai đấu trường này ngày nay đều đang đứng trước nguy cơ. Nếu các chế độ độc tài kẻ cướp được phép nuốt chửng các nước láng giềng dân chủ mà không bị trừng phạt, thì tự do sẽ bị xâm phạm ở mọi nơi — kể cả tại Hoa Kỳ.
Thách thức không chỉ xuất phát từ khả năng quân sự của các đối thủ của Hoa Kỳ. Nó bắt nguồn từ ý thức hệ của các chế độ thù địch này và mong muốn của chúng nhằm tranh giành quyền lực của Hoa Kỳ và tạo ra một trật tự thế giới mới được điều hành bởi các phạm vi ảnh hưởng độc tài.
Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình và Tổng thống Nga Vladimir Putin theo đuổi các chính sách xâm lược theo chủ nghĩa xét lại, nhằm tăng cường sự kiểm soát chuyên quyền trong nước và để phá bỏ mạng lưới liên minh dân chủ nước ngoài do Hoa Kỳ lãnh đạo. Tham vọng của họ là đẩy Hoa Kỳ ra khỏi khu vực của mình, vô hiệu hóa hoặc khuất phục các nước láng giềng của họ, làm xói mòn hệ thống liên minh bảo vệ lãnh thổ Hoa Kỳ và làm cho thế giới an toàn đối với chế độ chuyên quyền.
Biden đúng khi gọi cuộc cạnh tranh giữa dân chủ và chuyên quyền là thách thức địa chính trị được xác định của thời đại này. Ông sẽ nhận được sự ủng hộ từ Quốc hội Hoa Kỳ trong việc củng cố điều mà Dean Acheson, người từng là ngoại trưởng Hoa Kỳ dưới thời Tổng thống Harry Truman, đã định nghĩa như là “những tình huống thể hiện sức mạnh” trên toàn thế giới, được củng cố bởi các liên minh quân sự quan trọng của Hoa Kỳ và các lực lượng của nó. Nhưng thế giới tự do đang thu hẹp lại, không phát triển, theo như quan sát của Biden. Nếu Hoa Kỳ tham gia vào một cuộc đấu tranh mang tính thế hệ để bảo vệ thế giới tự do khỏi những kẻ thù là cường quốc kẻ cướp, thì Hoa Kỳ phải triển khai tất cả các yếu tố sức mạnh của mình để ngăn chặn hành động xâm lược và củng cố khả năng phục hồi của Hoa Kỳ và đồng minh.
Mặc dù Hoa Kỳ đang bị phân cực về mặt chính trị trong nước, nhưng nó có một cơ hội duy nhất để tạo ra một sự đồng thuận chiến lược mới, để định hướng các vấn đề của mình ở nước ngoài. Đảng Cộng hòa và Đảng Dân chủ đã cùng nhau hỗ trợ Ukraine đánh bại sự xâm lược của Nga và Thượng viện Hoa Kỳ đã bỏ phiếu áp đảo về việc mở rộng NATO bằng cách chào đón Thụy Điển và Phần Lan. Đa số trong lưỡng đảng cũng đồng ý về thách thức cơ bản mà Trung Quốc đặt ra đối với kinh tế và an ninh quốc gia của Hoa Kỳ. Lần đầu tiên sau hơn nửa thế kỷ, Hoa Kỳ có cả nhu cầu và khả năng xây dựng một chính sách đối ngoại lưỡng đảng nhất trí xung quanh mệnh lệnh chống lại sự xâm lược của chế độ độc tài. Nhưng mục tiêu không nên chỉ là cạnh tranh mà nó phải là giành chiến thắng.
TẦM NHÌN TRUNG-NGA
Trung Quốc và Nga đặt ra những mối đe dọa vô song đối với các lợi ích quan trọng của Hoa Kỳ. Cả hai đều bị thúc đẩy bởi một cảm giác bất bình mang tính lịch sử bị khuếch đại lên, và cả hai đều đã vũ khí hóa các hệ tư tưởng thù địch chống lại Hoa Kỳ và các đồng minh dân chủ của Hoa Kỳ. Mỗi bên được lãnh đạo bởi một nhà độc tài, người bị cô lập khỏi xã hội và được bảo vệ bởi một bộ máy an ninh khổng lồ, coi công dân như kẻ thù tiềm tàng hơn là thành viên của một công chúng mà họ phải phục vụ.
Tuy nhiên, tham vọng của những nhà độc tài này còn vượt ra ngoài việc giành lấy lãnh thổ và đẩy Hoa Kỳ ra khỏi khu vực của họ.
Tập và Putin tìm cách khởi động một trật tự quốc tế mới. Họ sẽ thay thế hệ thống dựa trên quy tắc mà Washington đã dẫn đầu kể từ khi Thế chiến II kết thúc — vốn đã tạo ra hòa bình, thịnh vượng và tự do hơn bất kỳ hệ thống nào trong lịch sử — bằng một hệ thống tập trung vào quyền lực bất chính, những phạm vi ảnh hưởng và một định nghĩa mới về “chủ quyền” để trao quyền tối cao là xác định trật tự chính trị hợp pháp cho những kẻ chuyên quyền, chứ không phải cho các công dân.
Kỷ nguyên mới của hành động xâm lược độc tài về cơ bản gắn liền với bản chất của chế độ Putin và Tập. Động lực của nó là cảm giác bất an của kẻ độc tài — chủ nghĩa xét lại ở nước ngoài có liên hệ với chế độ chuyên quyền ở trong nước.
Điểm yếu lớn nhất của Tập và Putin là họ sợ người dân của mình. Putin muốn phá hủy nền dân chủ của Ukraine để đảm bảo rằng người Nga không làm những gì mà người Ukraine đã làm: lật đổ một cách hòa bình một nhà độc tài tham nhũng và xây dựng một xã hội cởi mở.
Quan điểm của Tập về Đài Loan tương tự như quan điểm của Putin về Ukraine. Đài Loan là một nền dân chủ đang phát triển mạnh ở Trung Quốc, với truyền thông tự do, một xã hội dân sự sôi động và các cuộc bầu cử cạnh tranh: bằng chứng sống động rằng sự chuyên quyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc không cần cho trạng thái tự nhiên của đất nước Trung Quốc.
Tập và Putin tìm cách khởi động một trật tự quốc tế mới
Để giành ưu thế trong kỷ nguyên mới của những hành động xâm lược độc tài này, Hoa Kỳ phải xây dựng sự đồng thuận chiến lược lưỡng đảng, giống như định hướng chiến lược của họ trong những năm 1940 và 1950. Trong thời kỳ đó, các chính khách thuộc hai đảng Dân chủ và Cộng hòa đã gạt những người theo chủ nghĩa biệt lập ở cả hai cánh của đảng của họ ra ngoài lề, và tạo dựng một liên minh lưỡng đảng lâu bền xung quanh nhu cầu kiềm chế Liên Xô. Ngày nay, nếu không có sự hợp tác tương tự giữa các đảng về chính sách đối ngoại, Hoa Kỳ sẽ gặp khó khăn trong cuộc cạnh tranh với những kẻ thù chuyên chế có động cơ cao độ.
Hoa Kỳ phải bắt đầu xây dựng sự đồng thuận chiến lược mới này ở Ukraine, đảm bảo rằng sự chiếm đóng của Nga sẽ thất bại và rằng chủ nghĩa phiêu lưu hơn nữa của Putin sẽ bị ngăn chặn.
Tuy nhiên, về lâu dài, Trung Quốc phải được coi là thách thức lớn hơn và nó phải là trung tâm của bất kỳ cách tiếp cận nào trong chính sách đối ngoại lưỡng đảng tại Hoa Kỳ. Răn đe hành động xâm lược của Trung Quốc ở châu Á bắt đầu từ Đài Loan. Việc quân đội Trung Quốc tiếp quản hòn đảo này sẽ làm thay đổi trật tự thế giới, thay đổi tiến trình của thế kỷ XXI theo cách mà Thế chiến thứ I đã làm biến đổi thế kỷ XX. Nó sẽ thúc đẩy chiến dịch của Bắc Kinh nhằm xuất khẩu chủ nghĩa độc tài ra nước ngoài, tách Washington khỏi các đồng minh dân chủ và trục xuất Hoa Kỳ khỏi Tây Thái Bình Dương. Ngăn chặn một kết quả thảm hại như vậy phải là ưu tiên hàng đầu của Hoa Kỳ trong thời đại độc tài xâm lược.
NHỮNG NGUỒN SỨC MẠNH
Nói rộng hơn, việc quản lý những thách thức do Trung Quốc và Nga đặt ra đòi hỏi phải nhấn mạnh năm trụ cột cốt lõi trong sức mạnh và chiến lược của Hoa Kỳ: tái tạo sự đổi mới, xây dựng lại sức mạnh quân sự, tận dụng năng lượng và tài nguyên thiên nhiên, tăng cường liên minh và thúc đẩy các giá trị dân chủ để chống lại ảnh hưởng độc tài trên toàn thế giới .
Đầu tư vào sự đổi mới của Mỹ là điều cần thiết. Trung Quốc đặt mục tiêu thống trị nền kinh tế kỹ thuật số thế kỷ XXI, bao gồm các lĩnh vực quan trọng như trí tuệ nhân tạo, điện toán lượng tử và dữ liệu lớn. Những công nghệ này là thứ cần thiết cho dự án xây dựng một nhà nước giám sát toàn năng của Tập nhằm ngăn chặn bất đồng chính kiến hoặc loại bỏ nó trước khi nó có thể thách thức quyền cai trị của ông ta. Ưu thế của Trung Quốc trong những lĩnh vực này sẽ khiến các quyền tự do của người Mỹ gặp rủi ro. Nếu, trong hệ thống máy tính, các hệ điều hành kỹ thuật số của các quốc gia phương Tây chạy trên phần cứng và phần mềm của Trung Quốc, thì mọi thứ, từ tính toàn vẹn của quyền chỉ huy và kiểm soát quân sự của Hoa Kỳ cho đến an ninh của cơ sở hạ tầng quan trọng của Hoa Kỳ đều sẽ bị ảnh hưởng.
Hoa Kỳ vẫn có lợi thế đáng kể về công nghệ so với Trung Quốc, nhưng nước này phải làm nhiều hơn nữa để thúc đẩy đổi mới, bao gồm ưu tiên giáo dục về khoa học, công nghệ, kỹ thuật và toán học; đầu tư vào nghiên cứu cơ bản; và hỗ trợ các cơ quan liên bang như Quỹ Khoa học Quốc gia. Cũng giống như cách thức cạnh tranh với Liên Xô trước đây đã dẫn đến những đột phá của Hoa Kỳ về không gian, khoa học và công nghệ trong Chiến tranh Lạnh, sự cạnh tranh với Trung Quốc – một siêu cường toàn diện hơn Liên Xô từng có – sẽ thúc đẩy một kỷ nguyên mới cho Đổi mới của Mỹ ngày nay.
Sự yếu kém về quân sự của Mỹ trong lịch sử đã khuyến khích hành động khiêu khích của kẻ độc tài
Hoa Kỳ cũng phải tăng cường các lực lượng vũ trang của mình. Từ năm 2010 đến năm 2016, ngân sách của Bộ Quốc phòng đã bị cắt giảm 25%. Không có gì ngạc nhiên khi khả năng sẵn sàng chiến đấu của lực lượng Hoa Kỳ giảm mạnh. Trong cùng thời gian đó, Trung Quốc đã tiến hành một nỗ lực lớn nhằm hiện đại hóa lực lượng và quân sự hóa Biển Đông. Đây không phải là ngẫu nhiên: tình trạng yếu kém về quân sự của Mỹ trong lịch sử đã khuyến khích các hành động khiêu khích độc tài trên toàn cầu — từ cuộc xâm lược Afghanistan của Liên Xô đến việc sáp nhập Crimea vào năm 2014 của Putin, cả hai đều xuất phát từ việc cắt giảm ngân sách quốc phòng của Mỹ và sau đó là sự kiện Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama đã không thực thi ranh giới đỏ của mình về hành động sử dụng vũ khí hóa học ở Syria [của chính phủ Bashar al-Assad].
Thật không may, Biden dường như đã không học được bài học đó. Trong hai ngân sách đầu tiên của mình, ông đã đề xuất cắt giảm tài trợ cho Bộ Quốc phòng (tính đến cả lạm phát) trong khi tăng đáng kể kinh phí cho tất cả các cơ quan khác. Những quyết định này, cùng với việc từ bỏ Afghanistan cho Taliban, đã báo hiệu cho các đối thủ độc tài rằng hành động gây hấn sẽ không bị thách thức và có thể đã khuyến khích cuộc xâm lược Ukraine của Putin. Bất chấp lời cảnh tỉnh đó, đề xuất ngân sách hiện tại của Biden cho năm tới sẽ cắt giảm tài trợ cho hải quân và không quân — các công cụ chính yếu phản ánh sức mạnh — và thành lập một Quân đoàn Khí hậu Dân sự mới (gồm hàng chục ngàn thanh niên tham gia chống biến đổi khí hậu – ND), lớn hơn Lực lượng Thủy quân lục chiến.
Bất chấp các đề xuất cắt giảm của chính quyền, Đạo luật Ủy quyền Quốc phòng năm ngoái bao gồm các điều khoản nhằm củng cố cơ sở công nghiệp quốc phòng trước các mối đe dọa từ Trung Quốc và đẩy nhanh sự phát triển của các công nghệ quan trọng cho cạnh tranh chiến lược. Việc răn đe hiệu quả các cường quốc độc tài cũng sẽ đòi hỏi quân đội Mỹ được triển khai nhiều hơn ở Đông Âu, mở rộng hỗ trợ quân sự của Mỹ cho Đài Loan, củng cố các căn cứ của Mỹ ở Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương và đầu tư đáng kể vào các tài sản thiết yếu cho hải quân, không quân và các tài sản mạng thiết yếu để giành ưu thế về kỹ thuật công nghệ trước các đối thủ chuyên chế.
Ngoài việc củng cố quân đội, Hoa Kỳ phải tận dụng các tài sản năng lượng và khoáng sản quan trọng của mình. Hoa Kỳ là nước sản xuất dầu và khí đốt tự nhiên lớn nhất và là nước dẫn đầu toàn cầu về năng lượng tái tạo. Nước này có các tiêu chuẩn môi trường cao nhất trên thế giới về sản xuất năng lượng, cho phép nó giảm gần 15% lượng khí thải gây hiệu ứng nhà kính kể từ năm 2005 – nhiều hơn bất kỳ quốc gia công nghiệp phát triển nào khác. Độc lập về năng lượng để nâng cao vai trò lãnh đạo môi trường toàn cầu của Hoa Kỳ và đảm bảo lợi ích quốc gia của Hoa Kỳ, chẳng hạn, bằng cách cho phép Hoa Kỳ giúp các đồng minh châu Âu của mình giảm bớt sự phụ thuộc vào năng lượng của Nga.
Tuy nhiên, chính quyền Biden đã cắt giảm lợi thế này bằng cách ngăn chặn sự phát triển của cơ sở hạ tầng năng lượng, đóng cửa các cơ sở cốt lõi trong sản xuất năng lượng của Hoa Kỳ và vận động các tổ chức tài chính mạnh mẽ của Hoa Kỳ không đầu tư vào các dự án năng lượng của Hoa Kỳ. Kết quả là, nhập khẩu năng lượng của Hoa Kỳ từ Nga đã tăng gấp đôi trong năm đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống của Biden. Không thể tin được rằng một Hoa Kỳ độc lập về năng lượng sẽ cắt giảm sản xuất năng lượng của mình và tăng cường phụ thuộc vào năng lượng từ các nước độc tài. Thay vào đó, Mỹ phải tăng cường sản xuất để có thể giúp các đồng minh như Đức và Nhật Bản thay thế năng lượng nhập khẩu của Nga bằng nguồn cung cấp sạch hơn, đáng tin cậy hơn của Mỹ.
Nhập khẩu năng lượng của Hoa Kỳ từ Nga đã tăng gấp đôi trong năm đầu tiên của nhiệm kỳ tổng thống của Biden.
Kế hoạch khí hậu của Biden cũng thiển cận tương tự, dựa vào Trung Quốc để cung cấp các khoáng sản quan trọng và công nghệ năng lượng tái tạo trong khi hạ thấp các vi phạm nhân quyền có hệ thống và hồ sơ môi trường tồi tệ của Bắc Kinh. Thay vì một Thỏa thuận Xanh mới làm ảnh hưởng đến khả năng cạnh tranh của Mỹ, Hoa Kỳ nên đồng thời theo đuổi các mục tiêu về năng lượng, việc làm và khí hậu với một kế hoạch dựa trên sự phong phú của Mỹ — không phải là sự khan hiếm bắt buộc.
- 2844. Cuộc khủng hoảng năng lượng toàn cầu là một cảnh báo tàn khốc cho Hoa Kỳ. “Biden đã hủy bỏ dự án Đường ống Keystone XL, tái gia nhập Hiệp định Khí hậu Paris và đình chỉ giấy phép khoan dầu khí mới trên đất liên bang.”
Nhưng những hiệu chuẩn lại như vậy, dù là kinh tế, quân sự hay công nghệ, không nên được thực hiện một mình. Hoa Kỳ phải định hướng lại cách tiếp cận của mình với Trung Quốc và Nga trong quan hệ đối tác với các đồng minh của họ, mà sự hợp tác của họ sẽ là điều cần thiết để ngăn chặn hành vi xâm lược độc tài. Hoa Kỳ cùng các quốc gia liên minh chiếm gần 70% GDP toàn cầu, hầu hết đều là các nền dân chủ mạnh, trao đổi thương mại với nhau nhiều hơn là với Trung Quốc. Ngược lại, đồng minh thân cận nhất của Nga là Belarus và Trung Quốc là Triều Tiên.
Để thể hiện niềm tin của mình, chính quyền Trump đã làm việc để tăng cường quan hệ đối tác Bộ tứ Quad giữa Úc, Ấn Độ, Nhật Bản và Hoa Kỳ, và chính quyền Biden cũng đã làm như vậy. Để tăng cường hơn nữa hợp tác tứ phương, một trong số chúng tôi (Thượng nghị sĩ Dan Sullivan, Đảng Cộng hòa Alaska) đã trình dự luật cung cấp hỗ trợ để mở rộng mối quan hệ thương mại năng lượng với các nền dân chủ này. Quốc hội Hoa Kỳ cũng đã ủng hộ mạnh mẽ quan hệ đối tác mới giữa Úc, Vương quốc Anh và Hoa Kỳ, được gọi là AUKUS.
Sự thống nhất ở phương Tây là rất quan trọng để duy trì các tiêu chuẩn toàn cầu cao về tính minh bạch, trách nhiệm giải trình, chống tham nhũng, giải quyết xung đột một cách hòa bình và tuân thủ luật pháp quốc tế. Không gì quan trọng hơn NATO trong việc đảm bảo an ninh của châu Âu, và nó vẫn là trung tâm đối với các lợi ích an ninh của Hoa Kỳ. Hoa Kỳ phải hợp tác chặt chẽ hơn với châu Âu và các đồng minh khác, để quản lý các rủi ro an ninh quốc gia liên quan đến việc kết hợp chặt chẽ công nghệ Trung Quốc vào các mạng viễn thông và không gian mạng quốc gia.
Hoa Kỳ có thể hợp tác với các quốc gia như Việt Nam, tuy không có chính phủ dân chủ nhưng có chung lợi ích đối với một Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương tự do và rộng mở.
Cuối cùng, Hoa Kỳ phải dựa vào các giá trị dân chủ của mình khi tìm cách chống lại ảnh hưởng độc tài. Các giá trị dân chủ mang lại cho thế giới tự do một lợi thế quan trọng trong cuộc đối đầu có thể sẽ kéo dài hàng thập kỷ nữa với Nga và Trung Quốc, giống như họ đã làm trong Chiến tranh Lạnh.
Trong bài phát biểu trước Quốc hội Anh năm 1982, Tổng thống Ronald Reagan lập luận rằng Hoa Kỳ sẽ chiến thắng trong Chiến tranh Lạnh không chỉ nhờ sức mạnh cứng mà thông qua sức mạnh của những lý tưởng của mình. Như ông đã nhắc nhở khán giả của mình, “Vốn dĩ bất kỳ hệ thống nào cũng không ổn định và không có phương pháp hòa bình để hợp pháp hóa các nhà lãnh đạo của nó.” Cuối cùng, chính bản chất dễ tan vỡ của chủ nghĩa độc tài và sức hấp dẫn của tự do đã khiến Liên Xô sụp đổ.
Hỗ trợ các công dân và phong trào ủng hộ dân chủ ở Trung Quốc, Nga và các chế độ chuyên quyền khác — và cả ở các quốc gia có các thể chế dân chủ đang phát triển hoặc dễ bị tổn thương — là rất quan trọng để xây dựng một thế giới an toàn hơn, hòa bình hơn và thịnh vượng hơn.
Tất nhiên, không phải tất cả các đối tác an ninh của Hoa Kỳ đều là các nền dân chủ. Trong Chiến tranh Lạnh, Washington đã dẫn đầu một liên minh “thế giới tự do” bao gồm các quốc gia phi tự do. Ở những nơi như Hàn Quốc và Đài Loan, các liên minh với Hoa Kỳ đã giúp tạo ra các điều kiện cho sự thay đổi chính trị mang tính chuyển đổi. Hoa Kỳ có thể hợp tác với các quốc gia như Việt Nam không có chính phủ dân chủ nhưng có chung lợi ích đối với một Ấn Độ Dương – Thái Bình Dương tự do và rộng mở. Nhiều quốc gia như vậy không muốn trở thành một phần của bất kỳ đế chế mới nào của Trung Quốc hoặc Nga; Hoa Kỳ có thể làm việc với họ để duy trì sự cân bằng quyền lực, ngăn chặn hành động xâm lược của độc tài, ngay cả khi với chính trị nội bộ của họ cần phải mất thời gian để thay đổi.
VƯỢT QUA THỬ THÁCH
Kỷ nguyên mới của sự xâm lược độc tài của Trung Quốc và Nga có thể sẽ kéo dài trong nhiều thập kỷ. Hoa Kỳ phải đối mặt với nó bằng tự tin và quyết tâm chiến lược. Hoa Kỳ không chỉ có sức mạnh quân sự, kinh tế, công nghệ và năng lượng, mà nhờ cuộc đấu tranh lâu dài với Liên Xô, Hoa Kỳ biết những gì là hiệu quả: duy trì hòa bình thông qua sức mạnh, thúc đẩy thị trường tự do và con người tự do, và tự tin vào chiến lược gia thời Chiến tranh Lạnh George Kennan đã thấu hiểu rằng chế độ độc tài, độc đảng “mang trong mình những mầm mống của sự suy tàn của chính nó.”
Việc chiếm ưu thế trong cuộc cạnh tranh địa chính trị và ý thức hệ này sẽ đòi hỏi một mức độ mới về sức mạnh, sự khéo léo và cam kết đối với các giá trị dân chủ phổ quát.
Tuy nhiên, có mọi lý do để tin rằng đất nước đang vượt qua thử thách. Hoa Kỳ có những sức mạnh to lớn được củng cố bởi sức sống của một xã hội cởi mở. Nhưng sức mạnh lớn nhất của nó là chính người dân Mỹ — với tất cả sự khéo léo, năng động, đa dạng và lòng yêu nước của họ. Trong một cuộc đấu tranh với Nga và Trung Quốc, những nước mà các hệ thống cai trị ở đó sợ chính người dân của họ, đó là một lợi thế phi thường.